Sài Gòn những biểu tượng - cuốn sách mang lại nhiều cảm xúc trong các sách mình reveiew từ trước đến giờ.Đây là cuốn sách mới nhất mà mình review. Bửu Ý Tiểu thuyết GIOI THIEU SACH SÁCH LÊ AN NHIÊN DU TU LE Để thương yêu vừa trong tầm với Lê An Nhiên Tản văn Sách thư Cảm Nhận Về Nhân Vật Ông Hai Trong Bài Làng Đặc Sắc - Bài 5 . Bài văn cảm nhận về nhân vật ông Hai trong bài Làng đặc sắc sẽ giúp bạn đọc có thêm những góc nhìn và cảm nhận sâu sắc hơn về giá trị của nhân vật. Thời ấu thơ, ai ai mà chẳng có những kỉ niệm vui hay buồn. Trước hết đối với dạng đề bài như trên, em có thể tự . Lớp 12. Ngữ văn 12. Soạn văn siêu ngắn; Soạn văn chi tiết; Tản Đà. Tổng hợp các bài văn nghị luận về tác phẩm Muốn làm thằng cuội ; Bài 1: Đọc kĩ đoạn văn và trả lời các câu hỏi: Son Tinh không hề nao núng. Thần dùng phép lạ bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi, dựng thành lũy đất, ngăn chặn dòng nước lũ. Nước sông dâng lên bao nhiêu, đồi núi cao lên bấy nhiêu. Hai bên đánh nhau ròng rã mấy tháng Đynh Trầm Ca, lỡ chuyến… giữa đời rộng ga buồn. Vanvn- Đynh Trầm Ca tên thật Mạc Phụ, sinh năm 1941 (có chỗ ghi 1943) tại thị trấn Vĩnh Điện, thị xã Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam. Bút danh Đynh Trầm Ca là lấy từ họ mẹ ông, họ Đinh. Đynh Trầm Ca bắt đầu làm thơ từ 10 tản văn hay về tình yêu đơn phương cho người đọc nhiều cảm xúc Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn Xem giá bán "Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…" Có đôi khi những bộn bề của cuộc sống cuốn ta đi như dòng nước hững hờ cuốn trôi chiếc lá. Cứ thế, ta vội vã làm, vội vã ăn, vội vã ngủ, vội vã yêu và vội vã… để sống! Mời quý vị và các bạn nge tản văn "Thương nhớ những mùa hoa" của tác giả Huệ Hương, qua giọng đọc Thanh Tâm. 3:28:09:2022:11:16; 0822.173.636; baothanhhoadientu@gmail.com; miên man buồn bấy nhiêu. Nỗi buồn sắp xa trường lớp, xa thầy cô và những người bạn bè thân quen. jSPDl. Có những ngày tôi thấy mình dường như vô định giữa cuộc sống. Thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, cảm xúc lên xuống không ổn định. Lúc buồn buồn vô cớ, lúc lại cười cười khiến người khác nhìn tôi với con mắt không bình thường, thỉnh thoảng lại ngẩn người nhìn về phía không xác định. Đó là những ngày tháng mơ hồ, tôi chìm trong cảm giác mông lung, hư hư thực thực khó phân biệt. Rồi chợt có khoảnh khắc tôi thấy mình không thuộc về nơi ồn ào hoa lệ như thủ đô. Giá mà lúc đầu óc ngẩn ngơ ấy, tôi có người để tỉ tê tâm sự, kể lể chuyện đời hay đi lang thang cùng tôi trên những con phố dài của Hà Nội thì hay biết mấy. Giá mà có người đủ kiên nhẫn để ngồi nghe tôi khóc lóc, hiểu được sự hoang mang trong lòng, giá mà có một người như thế! Giá mà lúc đầu óc ngẩn ngơ ấy, tôi có người để tỉ tê tâm sự, kể lể chuyện đời hay đi lang thang cùng tôi trên những con phố dài của Hà Nội thì hay biết mấy. Ảnh Internet Tất cả, tôi gọi tất cả những ngày mà cảm xúc của tôi bấp bênh là “những ngày buồn tênh”. “Những ngày buồn tênh” ấy khiến tôi muốn rời xa Hà Nội, xa nơi ánh đèn hào nhoáng, xa chốn phồn hoa đô thị để tìm đến một chốn yên bình. Chốn mà tôi có thể tìm về được những cảm xúc, cân bằng lại những mối ngổn ngang trong lòng, yên tĩnh lắng nghe xem lòng mình khao khát muốn gì. Thực ra chẳng làm gì cả, chỉ an ổn ngồi đó bình tâm lại lòng mình rồi suy nghĩ những ngày trong quá khứ, lại ao ước những điều tốt đẹp trong tương lai, điều đó dường như làm lòng tôi mềm đi đôi chút. Hôm nay lại là một trong những chuỗi ngày buồn tênh của tôi. Trời mưa nhè nhẹ hệt như tâm trạng ủ dột của tôi lúc này. Bước chân tôi cứ thế, lang thang trên đường không có điểm dừng. Tôi bước lên xe buýt, ngồi thẫn thờ mặc mọi thứ xung quanh. Người già người trẻ chen lấn xô đẩy, ngoài đường xe cộ vẫn vội vã, tiếng xe cút kít, tiếng rao của những bà bán hàng đêm. Nhịp sống vẫn hối hả diễn ra như chính lòng họ vậy. Phải chăng càng lớn chúng càng cảm thấy cô đơn? Nhiều khi tôi thấy mình không gắng gượng nổi nữa. Ảnh Internet Guồng quay cuộc sống vẫn cứ chạy. Ai rồi cũng phải trưởng thành, cũng phải va chạm vô vàn thứ bên ngoài kia. Vì thế chỉ còn cách sống, cố gắng che đậy cảm xúc thật tốt của bản thân mình. Nhiều khi mệt mỏi thật sự nhưng cũng chẳng biết làm gì ngoài cách vượt qua. Vẫn treo nụ cười trên môi để cố che giấu đi cảm xúc thật của mình. Chẳng ai ngoài kia có đủ thời gian cho bạn suốt ngày. Vì thế đừng mang cảm xúc của mình là gánh nặng của họ. Phải chăng càng lớn chúng càng cảm thấy cô đơn? Nhiều khi tôi thấy mình không gắng gượng nổi nữa. Mong rằng đến một lúc nào đó, tôi sẽ tìm thấy người sẵn sàng nghe tôi bày tỏ, chẳng phải che dấu bất cứ điều gì. Đến lúc đó tôi sẽ tìm lại được mình của những ngày trẻ và tôi sẽ vơi bớt những ngày buồn tênh. Monongryong Tags Sáng tác Tản văn Đoàn Thị Giang 28/6/2003 Sở thích nghe nhạc, đọc truyện, du lịch Mong muốn khi đến Sống Giá Trị trau dồi khả năng viết, học hỏi nhiều hơn nữa. NHỮNG NỖI BUỒN KHÔNG TÊN GỌI Tác giả Lê Ốc Châu Thành Thể loại Tản văn * * *​ Có những ngày trong lòng buồn man mác.. Có những lúc tâm trạng thật không cách nào gọi tên. Dường như trống rỗng, dường như có những suy tư gì đó. Nhưng bản thân dường như cũng không thể hiểu rõ. Những ngày gió bấc, báo hiệu đông sang. Những ngày hơi ấm mùa xuân thoáng đưa hương đến. Những ngày ve kêu hè về hạ đến. Những ngày mưa rả rít, trống trường vang vọng. Những lúc lang thang phố lạ đông người. Hay những lúc ngồi ở nơi quen thuộc. Chẳng nghĩ ngợi gì, cũng chẳng nhớ nhung ai. Chẳng xảy ra chuyện gì để tâm trạng bối rối. Nhưng vẫn man mác buồn đến lạ.. Lái xe trên con đường, thoáng nghe mùi hương quen thuộc. Quen thuộc đến nỗi dường như có thể nhận ra đây là đâu, đấy là mùi hương gì.. Nhưng tâm trạng lại trống rỗng đến kì lạ, không kỳ vọng, chẳng ước mong. Chẳng người thương kẻ nhớ. Chẳng giận hờn oán trách ai. Chẳng phải ký ức buồn hay vui. Chỉ là lòng cứ như thế.. Có lẽ.. Trong ký ức đã từng có những kỉ niệm với những gì đang đi qua. Lòng chợt buồn miên man vì những cảm xúc đã từng có ở nơi như thế. Ở nơi gió lùa mạnh vào mặt, thổi qua làn tóc như cuốn bay đi mọi ưu phiền lúc ấy. Dù những chuyện lúc ấy, cảm xúc ấy đã qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức không còn nhớ rõ đã có những chuyện gì. Nhưng rõ ràng những cảm xúc lúc ấy vẫn còn đọng lại, đọng lại rất rất lâu. Gió, vốn dĩ chẳng đuổi nỗi buồn tan biến, gió chỉ xoa dịu trái tim tổn thương để lòng dịu lại và nhẹ nhàng chấp nhận mọi thứ hơn mà thôi. Không phải ngẫu nhiên mà tự dưng bản thân lại buồn. Vì vốn dĩ kí ức ấy là một kí ức buồn. Bản thân đã quên đi vì nó quá đau để nhớ lại, vì chẳng cách nào xoa dịu tổn thương để không còn đau nữa, mà gió đã mang nó giấu đi, dùng sự dịu dàng để xoa dịu mọi thứ. Thật nhỉ? Hình như là vậy.. Khi đã đi qua một mối quan hệ. Chia ly luôn là nỗi đau dù tổn thương hay không thì cũng không mấy ai không buồn mất mát. Chuyện vui khó dài lâu, cũng chẳng ai nhớ mãi một chuyện vui. Chuyện buồn cũng sẽ nhanh qua, nhưng người ta lại cứ buồn mãi mỗi lần nghĩ đến.. Ai rồi cũng sẽ quên đi những ký ức không vui. Bởi vì sau tất cả những chuyện buồn đã xảy ra, người ta vẫn cười với những niềm vui mới đến. Chỉ là cái mà người ta vẫn hay nhớ đến không phải là những kỉ niệm buồn, những chuyện buồn đó. Người ta nhớ hoài, nhớ mãi, và khắc ghi những chuyện buồn vì cảm xúc mà nó mang lại. Dù có cất sâu đến đâu, cất lâu đến đâu.. trong cuộc sống này vốn luôn có những điều sẽ không ngừng lặp lại. Chỉ khác là nếu lúc trước tim ta đau vì người yêu phản bội thì một lần khác người bị phản bội vẫn là ta, nhưng người phản bội có thể không phải là người ta yêu mà có thể là người bạn thân, khách hàng, đồng nghiệp.. và dù có bị phản bội vì những chuyện khác nhau, bởi những người khác nhau với những lý do khác nhau. Nhưng chung quy vẫn gọi chung đó là nỗi đau bị phản bội. Nỗi đau ấy gợi lại những nỗi đau cùng tên ta đã từng trải qua trước đây. Ta không hiểu, chỉ một câu nói bâng quơ không đáng để tâm của ai đó, vậy mà lúc này đây ta không nghĩ ngợi lại tự thấy lòng trống rỗng như buồn như mất mát. Ta bây giờ đã nhiều lần trải qua cảm xúc ấy. Vết thương xước nhiều lần khiến ta quên cảm giác đau. Nhưng một lúc nào đó gió lùa qua chóp mũi, cảm giác đau ấy lại không ai gọi vẫn quay về nhắc nhở.. Hết tản văn truyện ngắn tự truyện Người ta thường nói, tản văn không dành cho người trẻ vì họ chưa đủ độ cảm để hiểu được những lớp nghĩa phía sau. Tuy nhiên, trong thời đại mà quá nhiều thông tin nhiễu loạn, tản văn là nơi người trẻ tìm cho mình một chút lắng lại giữa cuộc sống bộn bề lo nhiên để tìm một tản văn chất lượng không phải dễ. Mọi người thường nghĩ tản văn ít chữ nên dễ viết. Nhưng nhà văn Đỗ Phấn đã nói rằng tản văn không có số chữ quá nhiều nhưng lại vô cùng tốn chữ bởi mỗi câu chữ viết ra phải cân nhắc thật kỹ để truyền tải thông điệp, ý nghĩa một cách hiệu quả nhất tránh phí văn tuy ngắn nhưng người viết cần có độ hiểu biết sâu về đề tại mình chọn, có vốn sống rộng. Thông qua những câu chuyện tưởng chừng như vô cùng đơn giản lại chứa đựng triết lí nhân sinh quan sâu nhiều tản văn, Fonos lựa chọn 5 cuốn hay nhất để chia sẻ cùng mọi người. Chúng tôi tin rằng, người trẻ ngày nay có đủ sự hiểu biết, đủ sâu sắc để hiểu được những câu chuyện trong tản nhìn và tấm lòng thơ trẻ trong thế giới của người trưởng thành Sống vốn đơn thuần- Phong Tử KhảiC Neta BooksCuốn sách này còn rất mới, vừa được Nhã Nam phát hành cách đây một tháng. Sống vốn đơn thuần tập hợp 41 bài tản văn và 43 bức tranh tiêu biểu của Phong Tử Khải, miêu tả cuộc sống thường ngày một cách tinh tế đầy tình cảm, thể hiện cái nhìn và tấm lòng thơ trẻ trong thế giới của người trưởng thành. Tại sao nên đọc sách này?Nội dung Cuốn sách dù mới chỉ được Nhã Nam phát hành, nhưng đã được tác giả viết cách đây gần một thế kỉ nhưng những giá trị vẫn vẹn nguyênTranh minh hoạ 43 bức tranh trong sách do Phong Tử Khải vẽ. Từ trước đến nay, tranh của ông nổi tiếng là hài hước, dí dỏm. Được lưu truyền rộng rãi và nhiều người sưu trích dẫn lời của Nhã Nam vào đây để thuyết phục bạn thử đọc tản văn này nhé!“Sống, vốn là chuyện đơn thuần như thuần là tu tâm, tấm lòng chất phác đôn hậu, thuần khiết chuyên chú, sống thật với chính mình; đơn thuần là trí tuệ, hóa phức tạp thành đơn giản, nhìn thấu sự đời, coi nhẹ mọi được mất. Phóng khoáng dạo chơi cõi trần thế, bình thản trải qua cả kiếp người.”Sách nói Sống Vốn Đơn Thuần của tác giả Phong Tử Khải FonosViết bởi tác giả Phong Tử Khải , độc quyền tại Fonos. Hãy tải ngay ứng dụng Fonos và trải nghiệm chương đầu tiên của cuốn sách nói Sống Vốn Đơn Thuần miễn phí!Hành trình nhìn vào cái chết để ta thấy trân quý từng phút giây Điểm đến cuộc đời - Đặng Hoàng GiangNgày từ bìa sách ta đã có thể nắm được bao quát nội dung “Đồng hành với người cận tử và những bài học cho cuộc sống”. C Mộc MiênKhông điều gì dạy chúng ta lòng biết ơn tốt hơn hết là cái chết. Cái chết làm mỗi người nhận ra, đời người là hữu hạn, hãy luôn trân trọng mỗi phút giây ta có. Những câu chuyện của tác giả có buồn nhưng không bi. Là ca ngợi nghị lực phi thường của những nhân vật trên hành trình cận tử nhưng vẫn kể lại những phút yếu đuối của chính họ. Cho ta thấy ai ngoài kia cũng có quyền yếu đuối khi khó khăn, không phải cứ mạnh mẽ sẽ luôn được ca ngợi. Cuốn sách này có phải dành cho người trẻ không? Những người đang ở đỉnh cao của sức khoẻ. Đây là cuốn sách dành cho các bạn, đọc để thấm thía về cái chết - điều mọi người luôn tránh nói cho người trẻ. Đọc để chậm lại nghĩ về những người xung quanh mình. Bạn có thể thử MIỄN PHÍ chương 1 sách nói Điểm đến cuộc đời trên ứng dụng FonosSách nói Điểm Đến Của Cuộc Đời của tác giả Đặng Hoàng Giang FonosViết bởi tác giả Đặng Hoàng Giang, độc quyền tại Fonos. Hãy tải ngay ứng dụng Fonos và trải nghiệm chương đầu tiên của cuốn sách nói Điểm Đến Của Cuộc Đời miễn phí!FonosCuốn sách giúp bạn gác lại những những ngổn ngang cảm xúc phức tạp, những dằn vặt chính bản thân mình để tìm an yên Có những điều chẳng thế nói cùng ai- Minh NhậtC Sky BooksVới những bạn 9X, anh Minh Nhật vừa quen vừa lạ. Quen vì anh chính là anh Sky, “chàng hoàng tử teenstory” hỗ trợ những khúc mắc của các bạn trẻ trên báo Hoa Học Trò ngày nào. Vừa lạ với vai trò là tác giả tản lẽ vì khoảng thời gian làm việc rất nhiều với các bạn trẻ, Minh Nhật có sự đồng cảm với cảm xúc của những người trẻ. Anh biết rằng, trong mỗi người đều có những câu chuyện, những kí ức và những cảm xúc không biết chia sẻ với ai. Tản văn của sẽ cùng bạn chạm tới những khoảng trống lâu nay bạn muốn giải bày. Cuốn sách dẫn dắt bạn qua hai phần Ngày và Đêm, để bạn tự đối thoại với những cảm xúc của chính mình qua từng câu tản văn nghe có vẻ buồn nhưng Fonos tin rằng, sau khi gấp cuốn sách lại, bạn tìm thấy bình yên cho chính mình trước đã, còn lại tính sau Yêu những điều không hoàn hảo - Hae MinC Bookademy Trở về Seul sau một thời gian làm việc ở Mỹ năm 2015, Đại đức Haemin mở trường Trị liệu tâm hồn. Đại đức là một người có sức ảnh hưởng rất lớn đến giới trẻ Hàn một thế giới mà truyền thông luôn cổ vũ cho những điều hoàn hảo, cho sự thành công đo bằng một thước đo chung cho tất cả mọi người, là một người bình thường ta cảm thấy bản thân mình là kẻ thất bại. Là một người trẻ “giữa thành phố sống chồng lên nhau", đã bao lần bạn muốn từ bỏ?Người ta hay nói, mỗi khi muốn từ bỏ, hãy nhớ lí do mà mình bắt đầu. Vậy Fonos nói, nếu muốn từ bỏ, hãy đọc “Yêu những điều không hoàn hảo". Cuốn sách như mạch nước ngầm, nhẹ nhàng, trong vắt, sâu lắng len lỏi qua từng góc nhỏ trong tâm hồn của bạn và rồi bạn chợt nhận ra “cách để chấp nhận bản thân không hoàn hảo giữa một thế giới ai cũng phấn đấu cho sự hoàn hảo". Fonos hi vọng bạn chấp nhận chính mình và “yêu những điều không hoàn hảo"!Đi dọc đi ngang, từ Trung Quốc đến Hàn Quốc về lại Việt Nam, hình như chưa có tác giả nữ nào nhỉ? Để Fonos chốt bài ngày hôm nay cùng với nhà văn của mộc mạc, của bình dị Việt Nam nhé!Thưởng thức ly trà Đong Tấm Lòng - Nguyễn Ngọc TưCó một bạn độc giả của cô Tư đã so sánh tản văn của cô Tư như một tách trà. Fonos xin phép được chia sẻ bình luận của bạn Lemt trên Goodreads “ Những tản văn của cô Tư, có lẽ không nên đọc quá nhiều cùng một lúc. Chỉ nên đọc từng mẩu truyện nhỏ từ từ. Như thưởng thức một ly trà. Nếu quá tham lam thì đầu lưỡi sẽ đắng ngắt, vì lẽ ấy sẽ không thể biết trà ngon. Đọc văn cô Tư giống như uống trà. Bởi uống trà là một thói quen của biết bao thế hệ, nhưng không phải ai cũng biết uống. Những câu chữ, những câu chuyện của cô, đọc thấy rất gần gũi mà không nhàm chán, nếu biết đọc. Giọng văn của cô để lại chút hoang hoải như dư vị đắng của trà nơi đầu lưỡi. Đủ để lòng người tĩnh tại. Đủ để những bộn bề tạm lắng xuống. Nhưng cũng vì cái hoang hoải ấy nếu cứ kéo dài liên tục sẽ làm lòng trĩu nặng. Thế nên người ta chỉ nên nhấm nháp từ từ cái buồn bảng lảng ấy. Uống trà không thể vội. Và đọc Nguyễn Ngọc Tư cũng thế.”Vậy để Fonos mời bạn ly trà này nhé, một ly trà vẫn đậm chất miền Tây, vẫn là nỗi buồn man mác, vẫn là Nguyễn Ngọc tư dù tản văn hay truyện. Nhưng ly trà này có thêm giọng đọc xuất sắc cùng âm thanh mang bạn du lịch đến miền Tây trong một ngày đẹp có thể thử chương 1 sách nói Đong tấm lòng trên ứng dụng FonosSách nói Đong Tấm Lòng của tác giả Nguyễn Ngọc Tư FonosViết bởi tác giả Nguyễn Ngọc Tư, độc quyền tại Fonos. Hãy tải ngay ứng dụng Fonos và trải nghiệm chương đầu tiên của cuốn sách nói Đong Tấm Lòng miễn phí!FonosĐây là những tản văn hay nhất cho người trẻ. “Giữa thành phố sống chồng lên nhau”, mình vẫn “chưa về quê nuôi cá và trồng thêm rau” được, thì một buổi tối đắm mình trong những câu chữ thấm đậm tính nhân văn sẽ giúp tâm hồn bạn thư giãn rất nhiều. Hoặc bạn có thể tham khảo những cuốn sách hay nhất của thầy Thích Nhất Hạnh để tìm an yên trong từng câu chữ nhé. Và nếu bạn yêu sách, đừng quên tham gia Book Club cùng chị Thái Vân Linh để tham gia thảo luận sách hằng tuần nhé! Một cái "tôi" lớn lao và kiêu hãnh, có những lúc vẫn không thể tự xoa dịu mình... Ghét nó, nhưng giật mình tự hỏi "Đã khi nào ta sống thật với nó chưa?- những cảm xúc đáng sợ, đáng ghê tởm ấy?" Tìm em trong những chiều hoang dại Gió cuộn tròn nặng lắm đôi vai... Chiều muộn, vẫn mang màu tím buồn như những chiều khác trong lòng người vơ vất. Hoàng hôn vốn màu đỏ cam, nhưng không phải nói màu tím là không đúng. Những lời ca quen thuộc tôi được nghe từ bài hát cũ, vẫn mơ màng một màu tím đậm đà. Nó màu tím, chỉ vì hiện ra trong sâu thẳm đôi mắt của người, chứ không trải dài trên lưng những cánh chim xa kia. Một "nắm" buồn là hỗn hợp của những cảm xúc rối bời khó có thể đặt tên. Chỉ biết ta cảm thấy như thế, thì nó là như thế, không thay đổi được, cũng không rũ sạch được. Cảm xúc cũ thì không lạ gì nữa, cảm xúc lạ rồi cũng thành quen. Bởi...nỗi buồn có khi đến bất chợt, lặp đi lặp lại. Buồn một lần trong đời, đâu thể gọi là "đời buồn"?! Cứ cho rằng tôi là một người đầy ảo mộng đi, liệu con người có phải lúc nào cũng có thể vùi mình trong thực tế tầm thường như vậy, thậm chí, nguyền rủa nó. Bạn, có như tôi, sống trằn mình trong những đường gấp khúc của cuộc đời!. Đến lúc quá mệt mỏi, quá chán chường, chúng ta vẫn thốt lên những lời, mà, nếu người khác nghe được, chắc cõ lẽ không thể tin được đó là con người chúng ta đấy thôi. Phải không! Hai mặt. Hai mặt ư? Không đâu, đâu phải hiếm khi những câu nói ấy lởn vởn trong đầu mỗi con người. Những băn khoan, khổ não ấy chẳng phải là tiếng nói nội tâm sao, nơi con người vẫn vùi chôn những ảo mộng - nơi đón ta vào khi thực tế không được êm đềm, mà nó nghiệt ngã, xô đẩy, thắng thế, và dìm sâu lí trí của một người mang tên "Bản Thân". Và ta đã nghĩ nó vốn rất mạnh mẽ. Con người, luôn kiếm tìm sự an toàn trên mỗi đường đi, một chút buồn cũng là một điều phải trở trăn, muốn trốn tránh, muốn loại bỏ, muốn tống khứ, muốn diệt trừ. Nhưng...đâu phải cái gì cũng dễ dàng bị tuyệt chủng vậy. Lá thu úa mình, u uất, lặng lẽ rơi, nhưng vẫn sẽ nằm đó, yên lành thầm thì với đất trời; Một hình bóng xưa cũ, không bao giờ mất, không thể bị quên lãng, chỉ là vẫn nằm yên đó, gọn gàng trong quyển sổ kí ức bí mật. Đâu phải mọi thứ tạo ra sức mạnh chỉ khi chúng tồn tại!. Vậy nên, chạy làm gì, đón lấy nó đi! Sống, nhưng sống chầm chậm thôi, để nghe chính ta đang thầm thì vào tai mình đã. Có khi ta chiến đấu để kiếm tìm hạnh phúc trên cao, có khi ta giành giật những gì ta cho là đáng giá, để quên rằng bản thân mệt nhoài bất lực. Có khi ta đố kị trước niềm vui nhỏ nhoi của người khác, và ngậm ngùi đắng cay, đay nghiến trước những lời nói xấu xa bỉ ổi về ta. Nhưng chẳng thể bình tâm lắng nghe mình thực sự "CẦN" gì. Một cái "tôi" lớn lao và kiêu hãnh, có những lúc vẫn không thể tự xoa dịu mình... Ghét nó, nhưng giật mình tự hỏi "Đã khi nào ta sống thật với nó chưa?- những cảm xúc đáng sợ, đáng ghê tởm ấy?" Tôi, chỉ có một tôi, dừng bảo bản thân mình mâu thuẫn, cũng đừng trách người dối mình. Thế gian đánh lừa ta như vậy đủ rồi, thì đừng quay lưng với cảm xúc thật của bản tân nữa. Ta muốn có được, đạt được nhiều thứ, nhiều lắm, nên phải cố gắng, mệt nhọc với nó. Còn cảm xúc, chẳng ai nhào nặn nó đâu. Nên đừng tội tình gì bỏ ngỏ nó như dấu ba chấm sau những câu chữ không mạch lạc. Dễ thường, khi buồn bã con người dễ mang trên mình cái túi đựng sự bực tức, cô đơn, hận đời, thậm chí là chán đời nữa. Trong đầu ta bộc phát một câu rất đỗi bình thường"Tôi không còn muốn sống nữa". Ừ, vậy coi như ta giả vờ chịu thua, nhún nhường cho cái thực tế bẽ bàng kia đi. Ừ thì bỏ cuộc, coi như sức chịu đựng có hạn đi. Xã hội không thể nhai trọn vẹn cái "tôi" của tôi, đến nỗi buồn tôi cũng phải giữ lại cho riêng mình chứ!!! Những gì thuộc về tự nhiên, hãy để nó tự nhiên. Kìm hãm nó, giống như kẹp chặt cái lò xo, rồi nó cũng bung ra. Chạy trốn nó, cũng giống như muốn thoát khỏi cái bóng ngay dưới chân mình mà thôi. Ấy vậy mà, khi buồn, con người nghĩ suy vẩn vơ lắm, về những ngày não nề vô nghĩa đã qua, về những người đã làm khổ mình. Dĩ nhiên, ta chỉ nghĩ đến những người đã làm ta đau, lúc đó ta tìm đến những người làm ta hạnh phúc, để tha hồ nói xấu cho hả, để khóc thật nhiều. Nghĩ đến những điều ta tự làm ta đau, ồ ít lắm, có khi giật mình tự hỏi, tự ngồi buồn chẳng phải lòng càng thêm đau hay sao? Cũng có những cái "tôi" ích kỷ lắm, ích kỷ đến nỗi lúc tuyệt vọng với trần thế phũ phàng nhất, vẫn lặng thinh, nằm yên trong cái vỏ sò cứng cáp. Dẫu sao, đó cũng là một cách đối diện với nỗi buồn, một nỗi buồn trầm tư, bưng kín, nhấm nháp nó ngày qua ngày rồi cũng cạn thôi. Nghĩ đến quá khứ, nỗi buồn hiện ra đầu tiên. Nghĩ đến quá khứ, ta lại sống trong một ảo mộng với một hàng chữ "Nếu" nối đuôi nhau kéo dài. Rồi lại buồn, có khi là "nỗi buồn không tên". "Nỗi buồn không tên" - là một nỗi buồn đặc biệt. Một nỗi buồn không ích kỷ, không vụ lợi, không toan tính. Bởi đó là cảm xúc của người khác, nỗi đau của người khác, mà thay vì tự dày vò bản thân ta, ta chợt nhận ra hình bóng của chính mình đâu đó trong niềm đau dội về ấy. Như nhau, thật vậy, một chuỗi, cũng là một vòng tuần hoàn...

những tản văn buồn